Từ một cơn mơ,
Tôi thấy cửa Thiên đàng bỏ ngỏ,
Ánh sáng ngập tràn, bao phủ khắp không gian…
Chúa đặt con trong phi thuyền trái đất,
Một khối hình cầu lơ lửng giữa không gian,
Giữa biển mây, sóng gió bạt ngàn,
Giữa mưa nắng, trăng sao biến đổi…
Chúa biết đấy,
Ngài đã dựng nên con với xác thân yếu đuối
Và một tâm hồn dòn mỏng trước phong ba…
Làm sao con chống chọi với muôn ngàn thử thách,
Nếu Ngài không bao phủ con bằng ân sủng hải hà ?
...
Tạ ơn Ngài đã cho con ơn gọi,
Để con được theo sát Ngài hơn,
Tạ ơn Ngài đã cho con chướng ngại,
Cho con vượt qua, để minh chứng yêu thương.
Chính Ngài đó, giữa màn đêm tăm tối,
Chập chờn như một bóng ma trơi
Trên mặt biển, đã làm con bối rối :
“Ôi vận xui!” trống ngực đập liên hồi !
“Yêu là chết…” – ai đã từng bảo thế,
“Vì cho nhiều mà chẳng nhận bao nhiêu”
Đời dối gian, người phản trắc thật nhiều,
“Cho đi”… ắt sẽ là thua lỗ !
...
Như hạt cát, con trở về thăm biển,
Tự nhiên như con cái trở về nhà,
Mãi nhớ nhung bao ngày tháng cách xa,
Con hăm hở lao mình vào lòng Mẹ !
Ngài yêu tôi đâu phải chuyện đùa chơi,
Đâu chỉ bằng lời đường mật trên môi,
Đâu chỉ bằng ánh mắt nhìn âu yếm,
Lòng bên lòng, ngắm hoa nở xinh tươi !
… Rồi Phêrô kéo Ngài ra một bên
Và thì thầm :
“Ơn Chúa thương, xin đừng xảy ra cho Thầy như thế !”
Một bông hoa nhỏ lừng hương,
Rực rỡ đời thường những cánh ngây thơ,
Mẹ yêu cúi xuống thật gần,
Bên đoàn con cái nhọc nhằn, khổ đau,
Một thời chinh chiến, dãi dầu,
Đoàn dân nhắm hướng rừng sâu tìm về,
Cát nằm tận đáy biển khơi,
Quanh năm chẳng thấy Mặt Trời mến thương,
Băn khoăn cát kiếm tìm đường
Sao cho thấy được ánh dương tuyệt vời…
Xin đừng quên con yếu đuối Chúa ơi !
Một thoáng dư hương đủ chơi vơi,
Một làn gió đủ gây xao xuyến,
Một lời nói nhẹ đủ đau rồi !
Con xin là ngọn nến
Mồi từ đuốc Đa Minh,
Đem ánh sáng Phục sinh
Đẩy lui miền tăm tối !
Xin Chúa bước vào cuộc sống con,
Dìu con đi trên những lối mòn,
Dẫn con qua đường hầm tăm tối,
Để giữa đêm đen, lòng vẫn thắm màu son…
Có phải Ngài, cơn cuồng phong bão tố,
Lễ Ngũ Tuần, bật cổ thụ Salem,
Đã chấm dứt một thời xa xưa cũ,
Để khai mào cho Thần Khí kỷ nguyên ?
Như loài chim,
Con cũng có một bài ca để hát,
Giữa bình minh, hương hoa bát ngát,
Giữa đại dương sóng vô dập dồn,
Xin dẫn con trên nẻo đường Chúa muốn,
Dù phong ba, bão tố với mưa rơi,
Đến một lúc nào đó,
Những gì mình đã nhọc công tìm kiếm
Bỗng trở nên thừa thãi vô cùng,