$('.body .wrap-content .nhomtintuc').each(function() { $(this).find('header').insertBefore($(this).find('.img')).addClass('row p-2'); }); $(".body .wrap-content .nhomtintuc .card").removeClass("flex-sm-row"); $(".trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh header").insertBefore('.trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh .tomtat'); $('.desktopversion header .navbar').removeClass("bg-success text-light").addClass("bg-light text-dark"); $('.desktopversion header .navbar .nav-pr').removeClass("text-light").addClass("text-dark");
»
Thời sự
»
»
Giáo hội Hoàn Vũ

TRỞ VỀ VỚI CHÚA NGAY BÂY GIỜ, CHỨ KHÔNG PHẢI LÚC NÀO KHÁC. Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh Lễ Thứ Tư LễTro – Mùa Chay 2021

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 178 | Cật nhập lần cuối: 2/18/2021 3:04:49 PM | RSS

TRỞ VỀ VỚI CHÚA NGAY BÂY GIỜ, CHỨ KHÔNG PHẢI LÚC NÀO KHÁC.

Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh Lễ Thứ Tư Lễ Tro – Mùa Chay 2021

Chuyển dịch: Nt. Teresa Ngọc Lễ, O.P

Hôm Thứ Tư Lễ Tro (17/2/2021), tại Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cử hành Thánh Lễ và thúc giục các Ki tô hữu hãy trải nghiệm Mùa Chay như là một hành trình hướng về Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.

Sau đây là bài giảng của Đức Thánh Cha được chuyển dịch từ trang http://www.vatican.va/

TRỞ VỀ VỚI CHÚA NGAY BÂY GIỜ, CHỨ KHÔNG PHẢI LÚC NÀO KHÁC. Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh Lễ  Thứ Tư LễTro – Mùa Chay 2021

Bây giờ, chúng ta bắt đầu hành trình Mùa Chay của chúng ta, mở ra cuộc hành trình với lời của Ngôn sứ Giô-en. Những lời này chỉ ra con đường cho chúng ta đi theo. Chúng ta nghe thấy một lời mời xuất phát từ trái tim của Thiên Chúa, Đấng với đôi tay rộng mở và ánh mắt khát khao khẩn cầu chúng ta:” Các ngươi hãy hết lòng trở về với Ta” (Giô-en 2,12). Trở về với Ta. Mùa Chay là một hành trình trở về với Thiên Chúa. Biết bao lần, trong hoạt động hay sự thờ ơ của chúng ta, chúng ta nói với Chúa: “Chúa à, con sẽ đến với Chúa sau nhé, chờ con tí nhé…Con chưa thể đến ngày hôm nay, nhưng ngày mai con sẽ bắt đầu cầu nguyện và làm cái gì đó cho người khác.” Chúng ta xử với Chúa như thế đó, hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, ngay lúc này, Thiên Chúa đang nói với trái tim của chúng ta. Trong cuộc sống này, chúng ta sẽ luôn luôn có những cái để làm và có những lý do để đưa ra, nhưng ngay lúc này, thưa anh chị em, lúc này là thời gian để trở về với Thiên Chúa.

TRỞ VỀ VỚI CHÚA NGAY BÂY GIỜ, CHỨ KHÔNG PHẢI LÚC NÀO KHÁC. Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh Lễ  Thứ Tư LễTro – Mùa Chay 2021Hãy trở về với Ta, Chúa nói, với tất cả tâm hồn của ngươi. Mùa Chay là một hành trình kéo theo toàn bộ cuộc sống của chúng ta, toàn bộ con người của chúng ta. Đó là thời gian để xem xét con đường chúng ta đang đi, để tìm ra con đường dẫn chúng ta về nhà và tái khám phá lại mối quan hệ sâu sắc thân tình của chúng ta với Thiên Chúa, Đấng mà mọi sự phải thuộc về Ngài. Mùa Chay không phải chỉ là thực hành những hy sinh nho nhỏ, nhưng còn là phân định xem con tim của chúng ta đang hướng về đâu. Đây là điểm cốt lõi của Mùa Chay: hãy cật vấn xem trái tim của chúng ta đang hướng về đâu. Chúng ta hãy tự vấn mình: hệ thống định vị cuộc đời của tôi đang đưa tôi – đến Thiên Chúa hay đến chính tôi? Tôi có sống để làm đẹp lòng Chúa, hay là sống cốt để được chú ý, được ca ngợi, được đưa lên vị trí, hàng đầu…? Tôi có một trái tim “dao động” tiến một bước rồi sau đó lại lùi một bước không? Tôi yêu Chúa một chút và thế gian một chút, hay là lòng tôi vững vàng trong Thiên Chúa? Tôi bằng lòng với sự giả dối của mình, hay cố giải thoát con tim của tôi khỏi sự hai mặt và thói giả dối buộc ghìm kéo tôi xuống không?

Hành trình Mùa Chay là một cuộc xuất hành, một cuộc xuất hành từ nô lệ đến tự do. Bốn mươi ngày này tương ứng với bốn mươi năm mà dân của Thiên Chúa đã vượt qua sa mạc để trở về đất hứa của họ. Thật khó khăn biết bao để rời khỏi Ai Cập! Càng khó khăn hơn với dân của Thiên Chúa khi họ rời khỏi Ai Cập ở trong lòng của họ, một Ai Cập mà họ mang theo trong mình, hơn là rời khỏi vùng đất của Ai Cập. Khó khăn lắm để bỏ Ai Cập lại phía sau. Trong hành trình của họ, luôn có một cám dỗ là khao khát củ hành củ tỏi, quay trở lại, bám lấy những kỷ niệm của quá khứ hay thần tượng này, thần tượng kia. Điều đó cũng xảy ra với chúng ta: hành trình trở lại với Thiên Chúa của chúng ta bị chặn lại bởi những ràng buộc không lành mạnh của chúng ta, bị kìm hãm bởi những quyến rũ của tội lỗi nơi chúng ta, bởi sự an toàn giả tạo nơi tiền bạc và vẻ bề ngoài, bởi sự bại liệt do những bất mãn của chúng ta. Để bắt tay vào hành trình này, chúng ta phải vạch trần ra những ảo tưởng này.

Nhưng chúng ta có thể cật vấn chính mình: làm thế nào để chúng ta tiến hành cuộc hành trình trở về với Thiên Chúa? Chúng ta có thể được hướng dẫn nhờ bởi những cuộc hành trình trở lại được mô tả trong Lời Chúa.

Chúng ta có thể nghĩ đến người con hoang đàng và nhận ra rằng, chúng ta cũng như thế, đó là lúc chúng ta phải trở về với Chúa Cha. Giống như đứa con hoang, chúng ta cũng đã quên đi mùi hương quen thuộc của ngôi nhà mình, chúng ta đã phung phí tài sản quí giá vào những thứ tầm thường, và kết cục là trắng tay cùng với một con tim bất hạnh. Chúng ta đã té ngã, giống như những đứa trẻ con thường xuyên té ngã, như những đứa bé tập tễnh bước đi, cố gắng bước đi, nhưng cứ ngã hết lần này đến lần khác, nhưng được bố nó đỡ dậy. Chính sự tha thứ của Chúa Cha khiến chúng ta đứng vững trên đôi chân của mình. Sự tha thứ của Thiên Chúa – Xưng tội- là bước đầu tiên trên hành trình trở về của chúng ta. Khi đề cập đến Giải tội, tôi yêu cầu các cha giải tội hãy giống như những người cha, hãy trao tặng cho hối nhân cái ôm hôn thay vì là cây gậy.

Tiếp đến, chúng ta cần trở về với Chúa Giêsu, giống như người phong hủi, khi được Chúa Giêsu chữa lành, đã trở laị để cám ơn, tri ân Người. Mặc dù có đến mười người được khỏi bệnh, nhưng lại chỉ mình anh ta được cứu, bởi vì anh đã quay trở lại với Chúa Giêsu (x. Luca 17, 12-19). Tất cả chúng ta đều có những tật bệnh về tâm linh mà chúng ta không thể tự chữa khỏi cho mình. Tất cả chúng ta đều có những tật xấu sâu xa mà chúng ta không thể nào có thể tự mình nhổ được gốc rễ của nó. Tất cả chúng ta đều có những nỗi sợ hãi tê liệt mà chúng ta không thể nào một mình vượt qua khỏi nó. Chúng ta cần noi gương người phong hủi, người đã quay trở lại với Chúa Giê su và quỳ xuống dưới chân Người. Chúng ta cần sự chữa lành của Chúa Giêsu, chúng ta cần trình bày cho Chúa những vết thương của chúng ta và thưa với Chúa “Lạy Chúa Giêsu, con đang ở đây trong sự hiện diện của Chúa, với tội lỗi của con, với những đau buồn của con. Chúa là thầy thuốc, là lương y. Chúa có thể giải thoát con. Xin Chúa hãy cứu chữa trái tim con.”

Một lần nữa, Lời Chúa đòi hỏi chúng ta trở về với Chúa Cha, trở về với Chúa Giê su. Lời Chúa cũng kêu mời chúng ta hãy trở về với Chúa Thánh Thần. Tro mà chúng ta được xức trên đầu nhắc chúng ta rằng chúng ta là cát bụi, và chúng ta sẽ trở về cát bụi. Tuy nhiên trên hạt bụi này của chúng ta, Thiên Chúa đã thổi Thần Khí của sự sống. Vì thế chúng ta không nên sống cuộc sống của mình chạy theo cát bụi, chạy theo những thứ mà nay còn, mai mất. Chúng ta hãy trở về với Chúa Thánh Thần, Đấng ban sự sống; hãy trở lại với Ngọn Lửa phục sinh tro tàn của chúng ta, trở về với Ngọn Lửa dạy chúng ta biết yêu thương. Chúng ta luôn luôn là bụi đất, nhưng như thánh ca phụng vụ nói đến “bụi đất trong yêu thương”. Chúng ta hãy cầu nguyện nhiều hơn với Chúa Thánh Thần và tái khám phá ngọn lửa của ca tụng, ngọn lửa thiêu cháy tro tàn của than khóc và cam chịu.

Anh Chị Em thân mến, hành trình trở về với Thiên Chúa của chúng ta chỉ có thể thực hiện được là bởi vì Ngài đã thân chinh đến với chúng ta trước. Nếu không, hành trình trở về với Thiên Chúa của chúng ta sẽ không thể thực hiện được. Trước khi chúng ta đến với Thiên Chúa, Ngài đã xuống, đến với chúng ta. Ngài đi trước chúng ta; Ngài xuống gặp chúng ta. Vì chúng ta, Ngài đã tự hạ mình hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng được: Ngài đã trở thành hiện thân của tội lỗi, trở thành sự chết. Vì thế, Thánh Phaolô nói với chúng ta “Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta” (2 Cr 5, 21). Thiên Chúa không bỏ rơi, nhưng đồng hành với chúng ta trên hành trình của chúng ta, Ngài đón lấy tội lỗi và cái chết của chúng ta. Ngài chạm đến tội của chúng ta; chạm đến cái chết của chúng ta. Khi đó, cuộc hành trình của chúng ta để cho tay Ngài nắm lấy tay của chúng ta. Người Cha chào mời chúng ta về nhà cũng chính là Đấng đã bỏ nhà để đi tìm kiếm chúng ta; Đấng cứu chữa chúng ta cũng là Đấng đã để cho chính Ngài chịu đau khổ trên thập giá; Thánh Thần, Đấng giúp chúng ta thay đổi cuộc đời cũng là Đấng đã thổi hơi nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh quyền năng trên cát bụi của chúng ta.

Vì thế, đây là lời cầu xin của vị Tông đồ “Hãy làm hòa với Thiên Chúa” (c.20) Làm hòa: hành trình không dựa trên sức mạnh của riêng chúng ta. Không ai có thể được làm hòa với Thiên Chúa bằng sức riêng của họ. Sự hoán cải tâm hồn, với những việc làm và thực hành thể hiện điều đó, chỉ có thể nếu bắt đầu bằng sự ưu việt nơi công việc của Thiên Chúa. Những gì làm cho chúng ta quay trở về với Thiên Chúa không phải là do khả năng hay công trạng của chúng ta, nhưng chính là ân sủng của Thiên Chúa trao tặng cho chúng ta. Ân sủng cứu vớt chúng ta; sự cứu rỗi là ân sủng tinh khiết, sự công chính thuần khiết. Chúa Giê su nói điều này rất rõ ràng trong Tin Mừng: những gì làm cho chúng ta nên công chính không phải là sự công chính mà chúng ta tỏ bày trước mắt người khác, nhưng là mối liên hệ, tương quan chân thành với Chúa Cha. Khởi đầu của việc trở về với Thiên Chúa là việc nhận biết nhu cầu của chúng ta với Ngài và lòng thương xót của Ngài, nhu cầu của chúng ta về ân sủng của Ngài. Đây là con đường đúng đắng, con đường của sự khiêm tốn. Tôi có cảm thấy mình thiếu thốn hay cảm thấy mình có thể tự cung ứng cho chính mình?

TRỞ VỀ VỚI CHÚA NGAY BÂY GIỜ, CHỨ KHÔNG PHẢI LÚC NÀO KHÁC. Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh Lễ  Thứ Tư LễTro – Mùa Chay 2021Ngày hôm nay, chúng ta cúi đầu để nhận xức tro, và rồi vào cuối Mùa Chay, chúng ta cũng sẽ cúi xuống, thậm chí thấp hơn, để rửa chân cho anh chị em mình. Mùa Chay là một sự hạ mình khiêm tốn cả từ bên trong và hướng về người khác. Đó là việc nhận ra rằng sự cứu rỗi không phải là sự đi lên đến vinh quang, nhưng là đi xuống trong tình yêu. Đó là trở nên bé nhỏ. Chúng ta đừng lạc lối trên hành trình của mình; hãy đứng trước thập giá của Chúa Giêsu: ngai vàng im lặng của Thiên Chúa. Chúng ta hãy chiêm ngắm hằng ngày những vết thương của Chúa, những vết thương mà Ngài mang lên trời và đưa cho Cha xem mỗi ngày trong lời cầu bầu của Người. Chúng ta hãy chiêm ngắm những vết thương này. Nơi những vết thương, chúng ta nhận ra sự trống rỗng của mình, những thiếu sót của mình, những vết thương của tội lỗi chúng ta và tất cả những tổn thương mà chúng ta đang trải qua. Tuy nhiên ở đó, chúng ta nhận thấy rõ ràng rằng Thiên Chúa không chỉ ngón tay của Ngài vào bất cứ ai, nhưng là mở rộng vòng ta để ôm lấy chúng ta. Những vết thương mà Ngài phải gánh lấy vì chúng ta, và vì bởi những vết thương này mà chúng ta được cứu chữa (x. Pr 2,25; Is 53, 5). Khi hôn những vết thương này, chúng ta sẽ đi tới chỗ nhận ra rằng, ở đó, nơi những vết thương đau đớn nhất của cuộc đời, Thiên Chúa chờ đợi chúng ta bằng lòng thương xót vô bờ bến của Ngài. Bởi vì ở đó, nơi mà chúng ta dễ bị tổn thương nhất, nơi mà chúng ta cảm thấy xấu hổ nhất, Ngài đến gặp gỡ chúng ta. Và khi đến gặp chúng ta, lúc này, Ngài mời gọi chúng ta trở về với Ngài, tái khám phá lại niềm vui vì được yêu.

Nguồn:http://www.vatican.va/content/francesco/en/homilies/2021/documents/papa-francesco_20210217_omelia-ceneri.html