$('.body .wrap-content .nhomtintuc').each(function() { $(this).find('header').insertBefore($(this).find('.img')).addClass('row p-2'); }); $(".body .wrap-content .nhomtintuc .card").removeClass("flex-sm-row"); $(".trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh header").insertBefore('.trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh .tomtat'); $('.desktopversion header .navbar').removeClass("bg-success text-light").addClass("bg-light text-dark"); $('.desktopversion header .navbar .nav-pr').removeClass("text-light").addClass("text-dark");
»
Đào tạo
»

ƯỚC MƠ MỘT LẼ SỐNG

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 390 | Cật nhập lần cuối: 12/23/2022 3:40:38 PM | RSS

ƯỚC MƠ MỘT LẼ SỐNG

Vừa dắt xe vào nhà, tôi giật mình khi nghe bé út la lên:

- Chị Ba ơi, chị có khách kìa!

Như một phản ứng, tôi phóng như bay vào nhà.

- Í, trời ơi, Diệu Hiền, Đoan Trang, sao hai nhỏ “đánh mùi” hay dzậy?

Vừa hỏi tôi vừa ôm chầm hai cô bạn của mình. Cả ba vừa mừng vừa tủi với cuộc hội ngộ bất ngờ. Lúc sau Đoan Trang lên tiếng:

- Nè, Thiên An quyết định đi tu sao không nói cho tụi này biết, bộ định giấu luôn hả? May tuần trước tụi này đến nhà An, nghe bác gái nói mới biết. Tưởng An đi xuất ngoại sang … bên kia hành tinh rồi chứ?

Đang nói, Đoan Trang đập mạnh vào vai Diệu Hiền:

- Ê, nói gì đi chứ! Làm gì mà “nghía” Thiên An kỹ thế! Làm như anh chàng si tình không bằng vậy đó! Nè, con gái người ta đi tu rồi đó cưng ơi!

Đoan Trang vẫn chứng nào tật đó, thường hay chọc ghẹo người khác bằng cái giọng “láu cá” thuở nào.

Hiền và tôi bật cười và Hiền quay sang Đoan Trang trả đũa:

- Bồ ghen hả? Chưa chi mới gặp nhau đã hỏi tía lia. Cần phải ngắm Thiên An cho tường tận chứ ! Rõ chưa thị?

- Xí ! Đoan Trang lườm nhỏ một cái rõ dài.

Tôi xua tay:

- Thôi, thôi, cho An xin đi. Đùa vậy đủ rồi, tí nữa hai bạn “khóc tè”, An hổng có quà dỗ đâu nhen.

Thật không có gì vui bằng bộ ba chúng tôi gặp nhau. Sau đó cả ba kéo nhau ra gốc me thuở nào để họp mặt. Đoan Trang lấy ra mấy trái xoài, ba đứa vừa nói chuyện vừa nhâm nhi.

Diệu Hiền nhẹ nhàng hỏi:

- Thiên An quyết định đi tu thật sao?

- Ừ, đó là hướng đi của đời An mà!

- Và cuối cùng là một bàn tay trắng với những cảnh cô đơn vào buổi chiều trong tu viện, để cuối cùng hành trình là một cây thập tự với màn trời u ám,- Hiền nói với vẻ trầm tư.

- An có biết đi tu là khổ lắm không? Chẳng được tự do chọn lựa, chỉ có thánh giá tiếp nối thánh giá, thập tự tiếp nối thập tự,- Đoan Trang ra vẻ sàng đời !!

- Không, đường nào cũng có đau khổ, có thánh giá, nhưng trong cái đau khổ đó mình thấy bình an và hạnh phúc. Cũng thánh giá nhưng đó là cây thập tự của ánh sáng, của tình yêu, của niềm tin và hy vọng,- tôi nói đầy vẻ tự tin.

- Ái chà chà ! Đúng là đi tu có khác, xem ra cuộc hội ngộ này mang lại những “thành tựu” đáng nhớ,- Đoan Trang ngắt lời tôi.

- Thiên An kể tiếp chuyện đời tu đi,- Hiền giục tôi.

- Được, An sẽ kể tiếp cho hai bạn nghe. Nhưng phải hứa, nghe xong phải …

- Phải làm gì? Hai nhỏ cùng lên tiếng.

- Phải … đi tu chứ làm gì nữa,- tôi nói.

- Hả, trời ơi, nhưng thôi, ai biết được điều đó, như An chẳng hạn !

- Thôi, được rồi, An kể nhanh đi.

Tôi bắt đầu chậm rãi kể về cuộc sống với những niềm vui và sự bình an mà tôi cảm nhận được trong những ngày sống trong gia đình Thỉnh viện.

- Hiền và Trang nè, sau cú sốc của chị Hai và sự ra đi bất ngờ của Thuý Ngân, chắc hai bạn còn nhớ. An tưởng sẽ không bao giờ nguôi ngoai nỗi đau ấy. Và có ai đó đã từng nói với mình rằng: “Trái tim Thiên An như một tảng băng trôi”. Nhưng chính đời tu đã làm cho tâm hồn An ấm lại. Hai bạn biết không? An đã nhận được bao nhiêu tình thương từ nhà dòng. An còn có gia đình Thỉnh viện với ba dì giáo và các chị cùng sống. Thời gian đầu, tất cả đều xa lạ. An rất nhớ nhà, nhớ hai bạn, nhiều đêm khóc quá trời luôn. Sau đó, An quen dần với nếp sống và nhận ra nơi ấy chính là gia đình, là tổ ấm thứ hai của mình. Ở nơi ấy, An thấy được yêu thương, được che chở, được bảo ban giống như ở gia đình An vậy đó. Các chị sống chung cũng là hình ảnh của hai bạn luôn chăm sóc, giúp đỡ An trong mọi lúc. Tất cả đã giúp An sống và làm điều An mong muốn. Đó là hạnh phúc Chúa ban cho An sau những tháng ngày khắc khoải, hoài mong và băng giá.

Diệu Hiền xiết nhẹ tay tôi nói:

- Hiền chẳng biết nói gì bây giờ khi nghe tâm sự của An. An bây giờ đâu còn phải là “tảng băng trôi” như ai đó đã từng nói. An đang sống trong một mái ấm mà chính An cảm nhận được. Hiền mừng cho An. Hiền chỉ sợ An sẽ khổ. Hiền ao ước mình sẽ được nếm hương vị tình yêu ấy để thấy tất cả những điều An nói đều là sự thật.

- Cảm ơn Hiền. An đang được sống ở một mái gia đình đầm ấm, luôn vui nhộn và đầy ắp yêu thương. Ơû đó có những tấm lòng cao cả của một người mẹ. Lo cho những đứa con không phải do chính mình sinh ra. Một tình thương chỉ phát xuất từ những con tim đã thuộc về Đức Kitô để có thể ôm ấp, bao bọc tất cả trong vòng tay yêu thương của mình. Còn chị em đồng trang lứa thì luôn giang rộng vòng tay, nối kết để nâng đỡ, giúp nhau tiến lên trong cuộc sống ơn gọi, trong lý tưởng đời tu. Tâm hồn An đã ấm lại từ những ơn nhưng không mà Thiên Chúa đã trao ban. Hiền, Trang à, An thật sự thấy hạnh phúc và bình an đó.

Nói xong, An cảm động gục đầu vào vai Trang và những giọt nước mắt cứ thế lăn dài … Những giọt nước mắt vui sướng và hạnh phúc vì An đã chia sẻ được những cảm nhận của mình cho hai cô bạn hiểu về cuộc sống hiện tại của An.

Trời đã về chiều. Chúng tôi tạm chia tay. Tiễn hai bạn về, lòng tôi ngời lên niềm hạnh phúc khi nghĩ về nơi mình đang sống.

Tôi nhớ lại quãng thời gian từ lúc mới tập tễnh bước vào đời tu với bao sợ hãi vì thấy mình thật nhỏ nhoi, yếu đuối, đến khi đã quen với nếp sống để lớn lên, để tự tin và can đảm hơn. Cảm nghiệm được niềm vui và sự bình an, tôi khao khát được làm gì đó để đáp lại tình Chúa thương yêu.

Và giờ đây, giữa một thế giới đang sôi động. Con người chỉ biết chạy theo danh vọng, tiền tài. Cuộc sống tiện nghi đầy đủ nhưng xem ra con người ngày càng xa nhau hơn. Chính sự xâu xé lẫn nhau đã khiến nhiều người lâm vào tình trạng khủng hoảng tinh thần. Họ quay cuồng như một con thiêu thân lao mình vào những thú vui vô bổ. Người giàu càng giàu, người nghèo nghèo hơn. Quanh tôi còn nhiều người đau khổ, khổ cả tinh thần lẫn vật chất. Trẻ em mồ côi không được dạy dỗ, dưỡng nuôi. Người già cô đơn không người ủi an, chăm sóc. Nhiều người lâm vào cảnh bế tắc và chỉ biết tìm vui trong những thú vui nguy hiểm, gây nhiều tệ nạn cho xã hội.

Tôi mang một tâm trạng vừa sợ hãi, xót xa và tôi chợt liên hệ đến bản thân. Tôi phải làm gì để góp phần xoa dịu những nỗi đau của nhân loại. Bài ca hoà bình của Thánh Phanxicô luôn văng vẳng bên tai: “Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa”. Điều đó giúp tôi hiểu rằng: bước chân tôi không được phép dừng lại, không được an phận thủ thường. Nghĩa là không chỉ cố gắng làm cho mình nên tốt là đủ, mà bước chân tôi còn phải đi đến những nơi mà tự thâm tâm tôi cảm thấy sợ hãi, chán ngán. Nghĩa là tôi phải can đảm để sống và chia sẻ với mọi người bằng tất cả tấm lòng chân thành. Và như thế, cuộc sống của tôi từ không trở thành có và tôi bắt đầu cho tương lai bằng những băn khoăn mơ ước, vì tôi hiểu được rằng, chỉ có tình yêu. Phải, chỉ có tình yêu mới làm được tất cả. Chỉ có lòng can đảm mới sống đúng ý nghĩa cuộc sống của mình.

Lạy Chúa, để góp phần xoa dịu nỗi đau của nhân loại trong thế giới đầy đau thương này, con sẽ góp thêm lời cầu nguyện cho Giáo hội, cho các nhà truyền giáo. Con sẽ mở rộng con tim ngay tại cộng đoàn nhỏ bé của mình để mơ ước một ngày được trải mình ra khắp nơi. Nhờ đó, trong cuộc sống con biết yêu thương tất cả mọi người, để nụ cười mãi đọng trên đôi môi của con và từ đó, nó sẽ thốt ra những lời nói chân thành yêu thương nhất. Xin Chúa hãy thể hiện thánh ý Ngài nơi cuộc sống của con và thêm sức cho con trong ơn gọi thánh hiến Ngài đã trao ban.

Thiên Hoà