$('.body .wrap-content .nhomtintuc').each(function() { $(this).find('header').insertBefore($(this).find('.img')).addClass('row p-2'); }); $(".body .wrap-content .nhomtintuc .card").removeClass("flex-sm-row"); $(".trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh header").insertBefore('.trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh .tomtat'); $('.desktopversion header .navbar').removeClass("bg-success text-light").addClass("bg-light text-dark"); $('.desktopversion header .navbar .nav-pr').removeClass("text-light").addClass("text-dark");
»
Cộng đoàn
»
»
Văn

HÀNH TRÌNH VỀ PHÍA YÊU THƯƠNG

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 115 | Cật nhập lần cuối: 5/26/2023 10:10:35 AM | RSS

HÀNH TRÌNH VỀ PHÍA YÊU THƯƠNG

HÀNH TRÌNH VỀ PHÍA YÊU THƯƠNG

*

- A lô – Ánh Hoàng nghe đây !

*

- Bà Sơ ơi, nhỏ Quế Châu “lậm” rồi ! Hôm qua bọn mình đi tìm hắn tận văn phòng, mà hắn không tiếp. Hắn nhắn qua “dế” đừng bao giờ tìm hắn nữa.

*

- Được rồi, mình sẽ tăng tốc cầu nguyện thật nhiều cho Quế Châu.

*

- Thôi đi Sơ ơi, tới nước này mà Sơ còn giỡn được, kể cũng lạ. Sơ phải làm một cái gì đó để cứu nó chớ. Nó nể mặt xơ lắm đó. À, chừng nào nghỉ Tết, nhớ báo để cả nhóm lên chỗ nó, nhé.

*

Phượng cúp máy. Ánh Hoàng còn kịp nghe tiếng thở dài của Phượng. Phượng là vậy, giờ này nó vẫn còn ở tình trạng “lính phòng không”, vì cái tội đa đoan quá mức. Phượng lo cho hết mọi đứa bạn trong nhóm, trừ bản thân mình ra.

*

***

Ngồi một mình bên Chúa Giêsu Thánh Thể, Ánh Hoàng kể cho Chúa nghe về cô bạn thuở còn là học sinh trường phổ thông Châu Thành.

*

Quế Châu. Cái tên rất đẹp. Châu là một thiếu nữ xinh đẹp. Trời ban cho Châu nhan sắc bề ngoài, để che đậy nỗi khổ đau bên trong tâm hồn. Đám học sinh xứ Phước Thành đều biết hoàn cảnh đáng thương của gia đình Châu. Cứ mỗi lần thấy Châu lặng lẽ một mình, tựa vào cây cột ngoài hiên lớp, hay ở cửa sổ, hoặc ngồi một mình trong lớp giờ ra chơi, thì từng đứa im lặng, gởi đến Châu một cái nhìn vừa thương hại, vừa trân trọng, rồi lảng tránh ra xa, như sợ sự vô ý của mình sẽ làm Châu đau đớn thêm. Chắc chắn ngày hôm đó, ba mẹ Châu lại “lục đục” với nhau.

*

Ánh Hoàng trở thành bạn thân của Quế Châu, từ ngày Hoàng tình cờ phát hiện ra Châu có ý định quyên sinh. Suốt thời gian sau đó, nghiễm nhiên Hoàng trở thành “quân sư quạt mo” cho Châu, để Châu có thể tiếp nhận sự thật của ba, của mẹ, của anh chị em và chính sự hiện diện của Châu trong gia đình.

*

Ánh Hoàng vào dòng. Châu bỏ học. Lấy cớ đi làm để kiếm tiền lo cho hai em út trong nhà. Cả đám bạn tin tưởng Châu, vì cô nàng xin trường lưu điểm hẳn hoi. Ai ngờ, hai năm học đại cương tại trường Đại Học tổng hợp, những cuốn truyện và những tác phẩm văn học đã “cố vấn” cho Châu đối phó với hoàn cảnh gia đình. Và để đáp lại “ơn cứu mạng” của Ánh Hoàng và bạn bè, “từ nay, Châu thực sự đứng bằng đôi chân của mình, không còn làm bạn bè lo lắng nữa!”

*

Thông minh, xinh đẹp. Châu được chọn vào Công ty bột ngọt Vedan ngay lần phỏng vấn đầu tiên. Bạn bè đều mừng rỡ, vì Châu “tiến như vũ bão”. Chỉ hơn một năm sau, Châu chính thức thành trợ lý giám đốc tiếp thị của công ty.

*

Danh – Lợi – Thú bắt đầu làm chủ cuộc đời Quế Châu từ đó.

*

Những cú điện thoại thăm hỏi hoặc mừng sinh nhật bạn bè thưa dần, những trang chữ điện tử để nói chuyện tầm xàm ba láp cũng từ từ đứt quãng, càng lúc càng xa. Khi nhóm bạn phát hiện ra thì đã muộn : Quế Châu kiêm thêm chức “Giám đốc giao tế – Number One” của ông Giám đốc tiếp thị. Châu bằng lòng và hạnh phúc trong việc mình làm.

*

***

Tất cả bốn bạn trai của nhóm (Anh Dũng, Minh Tú, Minh Trí, Minh Trị) cứ nhao nhao phản đối và rất khó chịu khi nghĩ đến việc làm của Quế Châu. Các cậu tha hồ “mèo” (mail) để khuyên bảo cô bạn một thời đã là sự ước muốn của “Tứ quái”, mà vì không ai có mặt đủ “dày” để vượt qua cái ranh giới của tình bạn, vượt qua các bạn khác, để “tiến tới” với Châu.

*

Vì hoàn cảnh, Ánh Hoàng chỉ ra sức cầu nguyện và xin các bạn đừng bỏ rơi Châu. Nhưng những “quân vô đạo” xử với nhau cũng “vô đạo” lắm. Hơn lúc nào hết, Ánh Hoàng hiểu tại sao mình lại chơi thân với những người bạn ngoại đạo, và nhận ra vai trò của mình trong tấn bi hài kịch này.

*

***

- Alô, Ánh Hoàng nghe đây !

*

- Bà Sơ ơi, lấy giấy bút ra đi, tui đọc địa chỉ mail và số “dế” mới của Quế Châu cho nè.

*

- Nhưng mà Hoàng không biết và chưa được phép xử dụng mail, nếu gọi theo số “dế” của Châu, nhà Dòng lấy tiền đâu mà trả !

*

- Khỏi lo, Phượng trả cho. Mạng người là trên hết. À, mà cái gì đó, cái gì Hoàng hay nói con người ta… À, linh hồn người ta là trên hết đó. Mail cho Châu đi, Phượng truy lùng mãi mới tìm thấy địa chỉ của nó đó. Nó đang “dù” với ông giám đốc bên Nhật hai tuần nay rồi. Bộ Hoàng hết muốn cứu nó rồi sao ?

*

- Hoàng xin các bạn đó, đừng nghĩ Châu là người xấu, người làm chuyện bỉ ổi nữa được không ? Hãy nghĩ Châu vẫn là bạn rất thân và rất thương chúng ta, được không. Hoàng xin các bạn, thay mặt Châu, Hoàng xin các bạn đó!

*

Ánh Hoàng không kiềm nổi lòng mình. Cô “làm một hơi” trong điện thoại, rất tha thiết, thật lòng và hết sức muốn các bạn đừng nhìn Châu như vậy nữa.

*

***

- Alô, Phượng đó hả ? Sao lâu không thấy tin tức gì vậy ? Hoàng đang ở quê đây, Quế Châu ra sao rồi ?

*

- Cũng tại nó thôi, tránh bọn mình như tránh tà, thì phải để cho nó tự do chứ sao nữa ! Thiệt tình là từ sau ngày bị xơ quở, bọn mình dè lắm. Biết là sai rồi, mà sao không đổi được ý nghĩ về Quế Châu. Mà, mà nó làm bậy thì nó xấu, sao Ánh Hoàng đòi bọn mình nhìn nó tốt được ?

*

- Khi nào gặp, Ánh Hoàng sẽ nói. Nhưng thực tình, Quế Châu đáng thương hơn đáng ghét, chúng ta cần đến với Quế Châu hơn là xa lánh, cho dù Quế Châu không tiếp bọn mình. Phượng còn nhớ bài thơ Quế Châu hay nhạo các bạn không ? – “Em bảo anh đi, sao anh không đứng lại ? Em bảo anh về, sao anh nỡ bước đi ? Đồ ngốc, hãy nhìn vào mắt em nè, tới đây đi anh!”. Bỏ rơi Châu lúc này, chẳng khác nào chúng ta đẩy Châu xuống vực đó. Tốt hơn hết, chúng ta tìm mọi cách để gặp Châu, và xử với Châu như ngày nào, càng thân thiện hơn càng tốt, may ra mới cứu vãn được tình hình.

*

***

Đây là lần thứ ba, Quế Châu không hiện diện trong ngày truyền thống của nhóm. Chỉ còn 7 khuôn mặt (4 nam, 3 nữ). Ánh Hoàng vẫn không ngớt nhắc đến Quế Châu trong nhiều chuyện. Minh Tú “đổi tông” : Hôm nay các bạn có thấy xơ vui hơn mọi năm không ? Chắc là đã quen dần với sự vắng mặt của Quế Châu rồi phải không ? Vậy tụi này có món quà đặc biệt cho xơ đây?

*

- Ủa , sao đổi tông mà dẫn chương trình dở vậy Tú ?

*

Ánh Hoàng chưa dứt cười, thì Quế Châu xuất hiện từ phòng trong. Ánh Hoàng tròn mắt nhìn từng người một. Sáu khuôn mặt kia rạng rỡ.

*

Chờ cho Ánh Hoàng và Quế Châu buông nhau ra, quệt vội dòng nước mắt hạnh phúc. Anh Dũng trịnh trọng đứng lên nói :

*

- Kính thưa “quân sư quạt nan”, chúng tôi đã thực hiện “y lệnh” của “ngài”. Nhưng vì tự ái tình bạn, chúng tôi đã im lặng thực hiện công trình trong hai năm qua mà “ngài” không hề hay biết. Xin thứ lỗi. Và bây giờ, “ngài” phải cám ơn chúng tôi chớ!

*

Tràng pháo tay giòn giã xen lẫn tiếng cười hạnh phúc. Bốn cậu trai gõ bàn ghế để thêm khí thế.

*

***

Một mình trong phòng, Ánh Hoàng xem đi xem lại cuốn Album – bằng chứng của “sức mạnh của tình bạn” – mà các bạn đã thay Ánh Hoàng để giúp Quế Châu tìm lại chính mình. Ánh Hoàng rút bức vẽ được gắn ở trang cuối cuốn Album, ngắm thật kỹ: 7 bàn tay trên bờ đang cố nắm và giữ cho một bàn tay khỏi rơi xuống vực. Một con đường dài, một người đang cố vứt bỏ những hành trang cồng kềnh để chạy tới các bạn phía trước đang chạy lại và giang tay như đón đợi. Phía trên đầu họ, bầu trời trong xanh hoà với chú bồ câu đang sải cánh theo.

*

Ánh Hoàng lấy viết, nắn nót ghi sát bên chú bồ câu : God is Love (Thiên Chúa là Tình Yêu). Rồi ngân nga bài ca tạ ơn Chúa, Sơ hân hoan tiến về nhà nguyện - thói quen kết thúc ngày sống của một nữ tu trẻ.

*

Nt. Têrêxa Thiên Hoàng, OP