$('.body .wrap-content .nhomtintuc').each(function() { $(this).find('header').insertBefore($(this).find('.img')).addClass('row p-2'); }); $(".body .wrap-content .nhomtintuc .card").removeClass("flex-sm-row"); $(".trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh header").insertBefore('.trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh .tomtat'); $('.desktopversion header .navbar').removeClass("bg-success text-light").addClass("bg-light text-dark"); $('.desktopversion header .navbar .nav-pr').removeClass("text-light").addClass("text-dark");
»
Sứ vụ
»

EM

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 186 | Cật nhập lần cuối: 10/10/2022 8:57:58 AM | RSS

EM

Tôi nhớ mãi một sự kiện rất thương tâm đã xảy ra cho một bé gái 13 tuổi …

Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy hạnh phúc. Năm lên 4 tuổi, cha mẹ em chia tay, mẹ em đã ra đi biền biệt, để em ở lại với cha.

Ngày tháng trôi qua, nỗi thiếu vắng người bạn đời làm cha em thấy cô đơn. Và rồi, do không đủ sức để đối diện với nỗi cô đơn triền miên ấy, ông đã tìm người lấp đầy nỗi trống vắng của mình.

Em bỗng nhiên có thêm người mẹ thứ hai. Người mẹ thứ nhất cưu mang và sinh ra em lại không thể ở với em để yêu thương, để chăm sóc. Còn người mẹ thứ hai chẳng sinh ra em, cũng không có liên hệ máu huyết gì thì lại phải chăm sóc em. Cuộc đời thật trớ trêu!

Em chẳng quen cách chăm sóc của người mẹ kế và bà cũng không thể yêu thương em. Em thì luôn thương nhớ mẹ của em, còn người mẹ kế lại không muốn em nhắc đến tên người đàn bà ấy. Em chẳng hiểu mẹ kế và bà cũng chẳng thương em nên bà nhìn em như một cái gai, một sợi dây làm vướng chân bà. Bà tìm mọi cách để nhổ cái gai và gỡ sợi dây ra khỏi cuộc đời mình. Ý định của bà đã thành công …

Bà chăm sóc em “chu đáo” quá khiến em không chịu nổi. Em thấy gia đình em không phải là tổ ấm yêu thương, nơi đó không còn là nơi nương thân an toàn. Em muốn ra khỏi nhà, có lẽ em sẽ yên ổn hơn khi ra khỏi đó.

Buổi chiều hôm đó em ôm cái bao cát đi dạo quanh khu xóm như muốn thu vào tầm mắt lần cuối tất cả những gì từ trước đến giờ là thân quen. Em ra trước sân, quay lại sau vườn. Em nhìn hướng đông, rồi nhìn hướng tây. Chẳng ai thèm quan tâm đến em, hàng xóm chỉ nhìn em với ánh mắt vô cảm. Em mong chờ một bàn tay vỗ về an ủi, một ánh mắt cảm thông, một sự nâng đỡ, nhưng tất cả như quay lưng lại với em. Em thất vọng, chán chường. Trời đã tối hẳn, nhìn lên bầu trời đầy sao, em chẳng thấy vì sao nào là của mình. Đời em đen tối quá. Em mệt mỏi bước ra đống cát nằm nghỉ. Ôm bao cát, em thiếp đi trong giấc ngủ mỏi mệt.

Giây phút định mệnh đã đến. Một chiếc xe tải to lớn vô tình lao thẳng vào đống cát. Em bị nghiền nát trên đống cát lạnh lùng. Em mãi mãi ra đi. Lặng lẽ quá! Không một tiếng kêu, không một lời trăn trối, không một lời nhắn gửi.

Tối đến đi làm về không thấy em đâu, cha em quay sang hỏi vợ, bà chẳng biết em ở đâu và cũng chẳng quan tâm tìm kiếm. Cha em sốt ruột đi tìm em khắp nơi. Qua hàng xóm hỏi, họ cho biết hồi chiều cứ thấy em loay hoay ở đống cát. Cha em vội vã đi ra đống cát. Ông bàng hoàng đau đớn không tin ở mắt mình khi thấy con gái mình nằm chết thảm thương trên đống cát … “Ôi, con của ba … sao con lại ra nông nỗi này … con ơi !…”. Ông gào lên thảm thiết, những giọt nước mắt vốn đã khan hiếm từ lâu. Ông khóc như chưa bao giờ được khóc rồi đưa bàn tay chai cứng nhặt những mảnh thịt vụn rơi rớt quanh đống cát. Những người hàng xóm chứng kiến cảnh tượng cũng mủi lòng. Họ khóc. Khóc vì thương cảm số phận ngắn ngủi của em. Khóc vì sự vô tâm của mình. Họ cũng mong được nghe tiếng nói của em dù chỉ một lần. Trước đây em nói chẳng ai thèm nghe, giờ em không thể nói được thì người ta lại muốn nghe em nói.

Vâng, xin hãy nhìn và hãy lắng nghe, hãy nghe bằng cả trái tim những gì em không thể nói bằng lời. Hãy thinh lặng nhìn sự ra đi của em để rút ra bài học. Em đã vĩnh viễn ra đi nhưng em chỉ là một trong muôn vàn những con người bất hạnh đang sống trên trái đất này. Vẫn còn đó bao người đau khổ bất hạnh đang cần đến sự cảm thông, nâng đỡ, yêu thương của mọi người. Họ không chết như em, họ vẫn sống bên chúng ta.

Em muốn nói với mọi người: Xin đừng nhìn cuộc đời bằng ánh mắt vô cảm nhưng hãy nhìn với ánh mắt cảm thông của tình yêu, của trái tim biết rung động trước những nỗi đau của đồng loại, “Vì tình yêu sẽ hoá giải tất cả” và đó chẳng phải là căn tính cao đẹp của con người sao?

Nt. Anna Kim Yến, OP