$('.body .wrap-content .nhomtintuc').each(function() { $(this).find('header').insertBefore($(this).find('.img')).addClass('row p-2'); }); $(".body .wrap-content .nhomtintuc .card").removeClass("flex-sm-row"); $(".trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh header").insertBefore('.trangchu .wrap-content .ct13960 .tinchinh .tomtat'); $('.desktopversion header .navbar').removeClass("bg-success text-light").addClass("bg-light text-dark"); $('.desktopversion header .navbar .nav-pr').removeClass("text-light").addClass("text-dark");
»
Sứ vụ
»

CHUYỆN CÂY NGỌC LAN

[ Điểm đánh giá5/5 ]1 người đã bình chọn
Đã xem: 258 | Cật nhập lần cuối: 8/1/2022 10:48:42 AM | RSS

CHUYỆN CÂY NGỌC LAN

Bạn,

Chuyện tôi sắp kể ra đây, có lẽ bạn sẽ nói: Nó cũ như trái đất! Đúng vậy, nó cũ lắm, nhưng nó nhắc nhở tôi hàng ngày, thật nhiều.

Đưa cây Ngọc lan về nơi ở mới, những ngày và những tuần đầu tôi thật sự lo lắng nó sẽ chết, bởi nơi ấy nắng và gió. Những chiếc lá hầu như không chịu nổi những cơn gió mạnh và những tia nắng hè gay gắt, dường như không chút nhân nhượng. Nhưng không tìm được một chỗ tốt hơn, tôi đành bảo: “Thôi thì ta sẽ thử ngươi, để biết ngươi có sức chịu đựng đến đâu... Bởi, cho tới lúc ấy, cây Ngọc lan luôn ở bên hông Nhà nguyện nhà Dòng, kín gió và mát mẻ.

... Sau ba tháng, tôi ngạc nhiên thấy Ngọc lan nở hoa liên tục, những bông hoa còn lớn hơn cả cái thời hoa được “ngồi mát, ăn bát vàng”.

Ba tháng “tự lập”, có lắm khi tôi thấy mình như “cô ngố” giữa chợ đời, mà ngố thật! Tôi chưa từng phải lo khi nào tủ lạnh hết sữa, tôi chưa từng phải đi kiếm xem mật ong hay giấm táo nằm ở đâu trong siêu thị (cho những ngày ho và cảm lạnh!). Thậm chí 8, 9 năm ở Úc, ấy là lần đầu tiên tôi phải đi mua đường và muối! Tôi chưa từng phải lo cái bếp nó cũ, cái máng xối nhỏ nước tong tong khi mưa về, .... Mấy hôm nay xe rỉ dầu và tôi nhận thấy mình loay hoay...

Những khi “ngố” giữa chợ đời, tôi thầm nhủ mình: mọi sự sẽ quen thôi, mọi thứ cần phải học. Nồi tôm kho lần thứ nhất có thể hơi mặn, nhưng đó là lầu đầu... Không sao! “Trăm hay không bằng tay quen”. Tôi trân quý. Và tôi thầm cảm phục bao nhiêu người nữ, người mẹ khi họ phải làm toàn thời gian và chăm lo cho gia đình. Họ giỏi lắm. Tôi phục họ.

Ngày ra ngày vào, cây Ngọc lan nhắc tôi: Nếu bạn phải chịu nắng gió, bạn sẽ có cơ hội, hay đúng hơn, bạn phải mạnh mẽ hơn, hiên ngang hơn, can trường hơn, rồi cây đời bạn sẽ lớn hơn, hoa sẽ đẹp hơn, thơm hơn...

“Vạn sự khởi đầu nan”, tôi nhắc mình hãy kiên nhẫn và cho mình cơ hội để lớn lên, dẫu... hình như tôi đã qua bên kia dốc cuộc đời! Nhưng dẫu tuổi đời bao nhiêu, bạn và tôi sẽ phải trải qua những cái ngố, cái dở, cái dại, cái sai để vươn mình và đi!

Tôi vẫn thấy xót khi nhìn những chiếc lá Ngọc lan cháy nắng, nhưng dường như những bông hoa đằm thắm hơn thì phải. Phải chăng nắng gió làm người ta chín chắn và thâm trầm hơn???

Nt. Teresa Mỹ Châu